Trăng Phan Rang thẫn thờ trên sóng nước
Sóng tung bờ đón vạn ánh sao rơi.
Trăng rắc vàng cát
trắng hóa tham lam
Vơ vét cả để mình
vàng óng ả.
Cát bỗng hóa mượt
mà thon thả quá
Như thịt da người
con gái tuổi mười lăm.
Mà khung trời sánh
tựa mật ong
Nên biển cứ vần vò,
mân mê mải.
Gió nhè nhẹ, hiu
hiu như ru ngủ
Cát biển vẫn duềnh
doàng quấn quýt bên nhau.
Ánh trăng vàng chẳng
biết hắt đi đâu
Nên trăng đọng, đọng
vàng từng vũng.
Xõa tóc im để mặc
ánh trăng rơi
Lúc mơ ngủ dương cất
lời rền rĩ
Mặc, biển cát vẫn vần
vò quấn quýt say mê.
Trăng mới thấy bẽ
bàng, cô đơn quá
Trăng từ từ rơi khuất
dãy núi xa
Cả không gian bỗng
tối lặng như chì.
Cát và biển mới giận
mình vô ý
Để trăng vàng tủi
phận bỏ đi.Phan Rang 1994

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét