Đầu năm 92 tôi cùng đơn vị chuyển vào Phan Rang, một miền đất đầy nắng, đầy gió....Tôi đã sống và làm việc tại đây 14 năm, có rất nhiều kỷ niệm, nhưng sâu sắc nhất vẫn là mùa gió chướng đầu tiên với mảnh đất cát trắng, nắng vàng này...
Ai gọi tên em là Phan Rang,
Để ánh mắt em là
nắng xém hàng cây,
Để tiếng em cười ầm
ào sóng vỗ
Và thịt da em là
cát trắng mênh mang.
Ai gọi tên em là
Phan Rang
Để em buồn biển hát
ru em
Và hàng dương vi vu
đệm nhạc
Trăng thẫn thờ soi
bóng hình em
Anh đến tìm vì hai
tiếng Phan Rang,
Anh muốn cháy thành
than trong ánh mắt
Muốn nghe em cười
và ngắm thịt da em
Anh muốn em buồn để nghe biển hát
Cho Dương vi vu
Cho Trăng thẫn thờ
Và anh...
Lặng lẽ...
Lặng lẽ...
Bên em...../.
Phan Rang ngày 27/01/1992
Phan Rang ngày 27/01/1992

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét