Biển thì cười ... hoang dại.
Cát thì buồn ... vu vơ.
Nắng thì như ... lửa đốt
Gió thì như ... mộng du
Và hàng dương réo miên man
Lời thầm thĩ từ ngàn xưa vọng lại.
Hàng dương đứng như bị trời đầy ải
Mặc sóng gió, biển gào và cát trắng mênh
mang
Tôi lang thang trong trời kỳ ảo
Giữa nắng, biển cuồng, hồn theo gió theo mây
Lướt trên cát lòng buồn vô hạn
Phải chăng mình là hạt cát nhỏ kia
Tôi muốn mình điên, lao theo biển hát
Cùng biển ầm ào và xanh tới xa khơi
Tôi muốn là lớp lớp sóng xô
Tung bọt trắng vỗ bờ rào rạt
Tôi muốn là cơn gió mộng du
Lang thang mãi ở sườn núi biếc
Lướt qua biển thổi hàng dương nghiêng ngả
Và khóc òa trên cát trắng Phan Rang ./.
PR 02/1992

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét