(Tặng
Hoàng Thành – Văn Tuấn)
Ở nơi ấy là biên
cương
Có dãy Cao Ba Lanh,
bốn mùa mây phủ
Có những buổi sáng
mờ sương
Con suối chảy đầy thương, đầy nhớ
Và nông trường chè Đường Hoa,
Cái tên quen, như tên người em gái,
Đã hái cho tôi đôi đóa hoa rừng.
Ở nơi đó có những thằng bạn tôi
Cái thằng Thành trẻ trai “lông gà, lông vịt”
Cái thằng Tuấn “trời đè” có đôi tay ngọc
Biết vẽ những lứa đôi yêu nhau.
Chúng nó sống giữa rừng biên giới
Xa quê hương, xa bạn bè
Xa những cô gái chúng nó thương
(Những cô gái gắn với ruộng đồng mưa nắng).
Hôm tôi ra gặp nhau giữa rừng chè hoa trắng
Lặng lẽ ôm nhau, tình bạn đâu cần rào đón
Chúng nó gầy đen sau những đợt luồn sâu
Duy đôi mắt vẫn ánh ngời sức trẻ.
Chúng nó tíu tít hỏi chuyện đổi mới ở quê
hương
Chuyện giá cả, chuyện mốt quần, mốt áo
Cả chuyện yêu đương, chuyện em nhỏ còn đến
trường
hay thôi học từ lâu.
Chúng nó nào đâu tự
nói về mình
Nhưng tôi biết
trong từng ánh mắt
Có cái khổ, cái
đau, cái buồn nhất
Là có những thằng
đã ngã xuống ở biên cương.
Tôi sống ở nơi đây
Nơi đồng lúa còn
xanh tít chân mây
Cũng khổ đấy, bởi
cũng là lính cả
Nhưng sao bắng nỗi
khổ của bạn tôi.
Có
lẽ chăng, trong dạn dày gian khổ
Tình bạn bè thêm
tha thiết, thủy chung.
Kênh Giang - Thủy Nguyên 12/1988

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét