Về quê ăn cái gì cũng ngon, con cá, con tôm quê tôi ngon hơn...không phải vì tình quê, mà bởi vì con cá, con tôm vùng nước lợ bao giờ cũng ngon hơn nơi khác. Trưa hè ra góc vườn sau, hái mớ rau tập tàng nấu canh với bát tôm vàng bóc nõn giã dập, cá đối "dót" kho khô với vỏ quả bứa, dưa khoai chấm mắm "chắt" ... thì có nóng bức mấy ... bụng vẫn cứ no tròn.
Dưa khoai Bàng La, mà chỉ có ở Bàng La được làm từ dọc khoai đốm, người Bàng chọn những dọc khoai bánh tẻ, chẻ nhỏ, cắt ngắn vừa ăn (bằng ngón tay), phơi héo, rồi muối trong vại sành, như muối dưa cà, dưa cải, khi ăn trộn với riềng khô giã nhỏ. Đũa dưa khoai vàng hươm, đưa qua đầu lưỡi thấy thơm cay mùi riềng, nhột nhột, giòn giòn, dai dai, chua mát...ngậm miệng lại đưa miếng dưa như thấy cái nắng, cái mưa, cái tần tảo của người dân quê, cái cay nồng chát mặn ... của gió bão quê nhà, tiếng vỗ về của sóng biển quyện trong câu hát mẹ ru:
"Kéo cưa, lừa xẻ
"Kéo cưa, lừa xẻ
Thợ nào khỏe thì ăn cơn dưa (quê tôi không dùng câu ăn cơm vua)
Thợ nào thua thì về bú mẹ"
Có một điều lạ là người Bàng ít trồng khoai đốm, mà chủ yếu mua từ Tú Sơn, Đại Hợp. Ngày nay dưa khoai Bàng cũng thành món quà quê, mà những người con của Bàng La xa xứ không bao giờ quên, khi về thăm quê, lúc đi ai cũng mang theo vài "đùm", như mang theo cái tình quê ấm áp, êm đềm./.
Thợ nào thua thì về bú mẹ"
Có một điều lạ là người Bàng ít trồng khoai đốm, mà chủ yếu mua từ Tú Sơn, Đại Hợp. Ngày nay dưa khoai Bàng cũng thành món quà quê, mà những người con của Bàng La xa xứ không bao giờ quên, khi về thăm quê, lúc đi ai cũng mang theo vài "đùm", như mang theo cái tình quê ấm áp, êm đềm./.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét